Our Class
Our Class
Our Class
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Our Class

vui lên nào!!
 
Trang ChínhTrang Chính  Sự kiệnSự kiện  PublicationsPublications  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 LỜI CẢM ƠN CỦA HẠT DẺ

Go down 
Tác giảThông điệp
Black night
Admin
Black night


Tổng số bài gửi : 206
Age : 20
Đến từ : Sao Thủy
nghề nghiệp/sở thích : mk thích cây cối, đọc truyện và nghe nhạc

LỜI CẢM ƠN CỦA HẠT DẺ Empty
Bài gửiTiêu đề: LỜI CẢM ƠN CỦA HẠT DẺ   LỜI CẢM ƠN CỦA HẠT DẺ I_icon_minitimeWed Aug 30, 2017 12:51 pm

1. Bị từ chối

Đó là một buổi chiều mùa Đông Bắc Kinh lạnh lẽo. Ở góc sân trường sẫm tối, tan học từ lâu nhưng tôi chưa về, đầu óc vẫn loay hoay trong đống ngổn ngang của riêng mình. Tối qua tôi đã tỏ tình với Chang- cô gái tôi thầm thích bấy lâu. Nhưng đáp lại tôi lại là ánh mắt lạnh lùng.
Thì ra tất cả những nỗ lực gây chú ý của tôi trước mặt Chang từ trước đến nay chỉ làm mọi thứ giữa tôi và cô thêm tệ hại. "Tôi ghét mái tóc vàng chói chang dưới nắng của cậu. Ghét cái cách cậu cười ngạo nghễ khi bị phạt. Tôi càng ghét việc cậu gây chú ý giữa giờ học bằng những trò nghịch ngầm tai quái, khiến cả lớp phì cười.Và tôi cũng chẳng ưa gì việc cậu nói rằng cậu thích tôi" - Chang đáp lại lời tỏ tình của tôi một cách phũ phàng, mắt cô nhìn xoáy vào tôi, không chớp. Chang lúc đó đứng ngay trước mắt tôi. nhưng tôi thì lại thấy như cô ấy ở xa tôi lắm...
Đôi lần, như trong những buổi chiều Đông u ám thế này, tôi bỗng ngồi và nghĩ, phải chăng thần Cupid quái gở đã trêu đùa gắn vào người tôi và Chang hai cục nam châm cùng dấu, để rồi bất cứ khi nào tôi dấn thêm một bước là Chang cứ thế tự khắc đẩy mình ra xa. Và thế là, dù tôi có cố gắng bao nhiêu thì cũng mãi mãi không thể đến gần Chang được. Ý nghĩ đó khiến tôi bỗng nhiên rơi tõm xuống một mảng tối. Chơi vơi... Chơi vơi...
Đúng lúc này thì một tiếng động nhỏ vang lên. Những bước chân rất khẽ. Tôi giật mình khẽ nghiêng đầu về nơi phát ra tiếng động. Là Gil Na. "Chết tiệt!". Tôi khẽ lầm bầm trong miệng, lòng thầm thắc mắc, sao lần nào Gil Na cũng tìm ra mình.
Gil Na là một con nhóc quái dị, tôi nghĩ vậy. Và phiền phức nữa. Gil Na bám riết theo tôi mọi ngày. Thoảng hoặc, tôi dừng lại và tự hỏi: Điều gì ở tôi khiến Gil Na thấy thú vị và không ngừng đeo đuổi? Bởi, cũng giống như Chang, Gil Na là một thế giới hoàn toàn khác tôi. Học hành tanh tưởi, được sự yêu mến của tất cả thầy cô và bạn bè. Điểm chung duy nhất giữa tôi và Gil Na là mái tóc vàng rực, chói chang khi đứng dưới nắng. Chính điều đó đã khiến Gil Na trở thành cô nhóc quái dị trong mắt tôi. Cớ gì một học sinh ngoan ngoãn lại tự tạo cho mình một hình ảnh như vậy? Gây sự chú ý ư? Bản thân Gil Na đã là cả một sự chú ý rồi. Đẹp ư? Càng không, nhóc rõ ràng hợp với bộ dạng hiền lành ngoan đạo hơn, đấy là tôi nghĩ thế. Chưa kể, đôi lần Gil Na bị thầy cô nhắc nhở vì mái tóc quá ư "chơi trội" , nhưng thường thì cô nàng bỏ ngoài tai, bởi dù vẻ ngoài có thế nào cũng chưa bao giờ làm ảnh hưởng đến bộ óc thiên tài của Gil Na. Bằng chứng là dù kém tôi 2 tuổi, nhóc đã được đặc cách lên thẳng Đại học, đang học cùng lớp với tôi và Chang.
Tôi chẳng mảy may quan tâm đến Gil Na. Nhưng có vẻ sự bám riết của nhóc khiến người khác lầm tưởng chúng tôi là một đôi. Trong đó có Chang. Có lẽ vì vậy, tối qua, Chang đã nói với tôi bằng giọng đôi phần giễu cợt: "Chẳng phải cậu có Gil Na rồi sao. Nên hãy về nhà đi và đừng bao giờ nhớ đến buổi tối hôm nay nữa"...
2. Hạt dẻ nóng
Tôi nhớ mình đã từng đọc ở đâu đó một câu thế này: " Cuộc đời sẽ luôn có ai đó lạnh lùng với bạn. Nhưng cũng có ai đó sẵn sàng trao cho bạn cả tâm hồn". Có điều con người ta thật ngốc, họ luôn chọn kẻ khiến họ tổn thương...Trong khi Chang luôn rất lạnh lùng với tôi thì Gil Na lại hiền lành đôi khi đến tội nghiệp. Ở bên tôi, Gil Na chẳng còn là con nhóc tài giỏi bướng bỉnh thường nhật, mà thoắt trở thành một con mèo nhỏ đáng thương sẵn sàng co rúm người khi bị quát. Như lần này chẳng hạn, vừa nhìn thấy Gil Na, tôi gần như quát tướng lên:" Sao lần quái nào cũng là cậu thế?". Gil Na không đáp. Nhóc chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên tôi.
Gil Na thậm chí còn chẳng hỏi tôi điều gì đã xảy ra. Việc duy nhất nhóc làm là lôi trong túi ra một vốc hạt dẻ, vốc hạt dẻ ấm nóng, nói nhỏ: " Nó sẽ giúp tay anh ấm hơn...". Tôi cầm vốc hạt dẻ trong tay, mong đó là những hạt dẻ thần có thể sưởi ấm cả trái tim tôi đang giá lạnh. Rồi cả tôi và Gil Na đều ngồi im lặng. Cho đến khi bóng tối dần xuống và ôm trùm lấy cả hai. Tôi đứng dậy, đi về. Còn Gil Na lại lẽo đẽo phía sau.
Nhưng lần này, chẳng hiểu sao, tôi không còn thấy nhóc quá phiền nữa.
3. Màn đua tốc độ và bí mật của mái tóc vàng
Tôi và Gil Na lao vút như một cơn gió trên con đường với những ánh đèn vàng chiếu sáng. Lần đầu tiên, tôi để một cô gái ở sau mình. Gil Na có vẻ sợ hãi màn đua tốc độ. Qua gương chiếu hậu, tôi thấy nhóc nhắm tịt mắt, tay thì bấu chặt vào eo tôi. Ở mỗi khúc quanh, vòng tay lại chặt thêm đôi chút. Hơn nữa, việc phóng vút giữa tối khuya đồng nghĩa với việc để cho những cơn gió Đông lạnh buốt được dịp luồn lách khắp cơ thể, tạo nên sự giá buốt đáng sợ khôn cùng. Thế mà Gil Na chẳng kêu lên nửa lời, nó chỉ cắn chặt môi chịu đựng tất cả. Có lẽ con nhóc sợ tôi sẽ dừng phắt xe lại và để nó đứng chơ vơ giữa đoạn đường vắng ngắt.
Xe đỗ xịch trước ngôi nhà có cái cổng sắt to đùng. Gil Na xuống xe, đứng trước tôi, mặt cắt không còn giọt máu. Tôi thậm chí còn nhìn thấy nơi khóe mắt nhóc còn đọng lại vài giọt nước chưa kịp lau. Troonng Gil Na bây giờ không khác gì một con mèo hen tội nghiệp. " Đúng là đồ ngốc!" - tôi nghĩ thầm trong bụng. Gil Na có vẻ đã lấy lại được bình tĩnh. Nhóc mỉm cười và bắt đầu tí tách:" Cảm ơn anh đã đưa em về nhà". Gil Na luôn gọi tôi là anh và xưng là em - như một lẽ dĩ nhiên, vì con nhóc kém tôi tận 2 tuổi. Còn tôi thì luôn tôi - cậu, tôi sợ cách xưng hô thân mật kia có thể làm người khác hiểu lầm. Thường thì Gil Na sẽ chẳng quan tâm đến sự bất thường trong cách xưng hô nơi tôi. Đã nói rồi mà, nhóc không phải dạng luôn làm theo những điều người khác muốn. Như cách ăn mặc và mái tóc vàng của Gil Na chẳng hạn.
Nghĩ đến đây, như chợt nhớ ra điều gì, tôi gọi giật Gil Na lại khi nhóc đang loay hoay mở cánh cổng sắt:
- Này Gil Na, tại sao cậu lại nhuộm tóc màu vàng?
Nhóc có vẻ ngỡ ngàng trước câu hỏi của tôi. Rồi đột nhiên, vẻ mặt Gil Na trở nên rấ đỗi dịu dàng và trong sáng. Gil Na nói với tôi, rất tự nhiên: - Là vì tóc anh cũng màu vàng!
Câu trả lời của Gil Na bỗng làm tôi thấy, ở một khía cạnh nào đó, nhóc giống tôi. Ngốc nghếch y như tôi. Và cũng đáng thương nữa. Đáng thương y như tôi...
4. Lời đề nghị
Từ sau ngày hôm đó, gần như một sự mặc định, tôi chấp nhận việc Gil Na ở bên. Tôi không cằn nhằn kêu la con nhỏ phiền phức, cũng để mặc cho Gil Na ngồi gần mình mỗi giờ học trên giảng đường.
Nhưng như thế không có nghĩa là tôi hết quan tâm đến Chang. Cô vẫn ở đó, trong tim tôi. Là người đầu tiên tôi đưa mắt tìm mỗi lần đến lớp. Là người có thể tác động mạnh mẽ đến tôi chỉ bằng một nụ cười. Là người tôi luôn nhớ đến và mơ về. Lời tỏ tình bị từ chối không làm cho tình cảm của tôi dành cho cô khác đi hay đổi hướng, ngược lại còn khiến nó nhân lên.
Duy nhất một lần, Chang hướng ánh mắt của mình về phía tôi và Gil Na, khi tôi vừa bị thầy gọi lên đứng lên nhưng chẳng đưa ra được câu trả lời nào cho câu hỏi của thầy. Ánh mắt Chang lạnh lùng và miệng lại hơi nhếch lên giễu cợt. Biểu hiện đó của cô làm tôi đau. Nhưng tuyệt nhiên, tôi chẳng để ai biết điều ấy. Khi đó, chúng tôi đang trong giờ Lịch sử văn minh thế giới của thầy Fang. - Gil Na, cậu giúp tôi học được không?
Gil Na lúc đó đang loay hoay với vốc hạt dẻ, có lẽ vì thế mà vừa nãy đã chẳng kịp nhắc bài cho tôi. Tôi đề nghị Gil Na bằng giọng khẽ nhưng đầy quả quyết. Một ý nghĩ vừa xâm chiếm tôi rất nhanh, khiến tôi bỗng muốn mình sẽ trở thành một con người khác, để Chang sẽ không bao giờ còn nhìn tôi với ánh mắt coi thường. Gil Na cười toe và búng tay cái tách : -Okie la. Chỉ cần anh muốn là được!
thế là chuỗi ngày đi tìm con ngườ khác của tôi bắt đầu...
5. Nhâm nhi hạnh phúc
Gil Na là 1 cô giáo tốt. Nhóc luôn tận tâm một cách đáng sợ. Sáng đầu tiên sau đề nghị của tôi, Gil Na mang đến một chồng tài liệu rõ dày, nói rằng đó là "bí kíp" cho tôi để có thể bắt đầu mọi thứ. Trong đó là khái quát những đặc điểm chung nhất của từng môn học, phương pháp học tập hiệu quả, thậm chí là rất nhiều "mẹo" nhỏ để có thể luôn đạt điểm A. Ngày lại ngày, nhóc cùng tôi lên thư viện, đến giảng đường, cần mẫn như là việc của chính mình.
Sự giúp đỡ của Gil Na khiến việc học trở nên thật sự dễ chịu. Vài môn còn gây được cho tôi hứng thú đặc biệt. Tôi không còn trốn tiết nữa. Cũng chẳng còn "ngậm hột thị" mỗi khi tình cờ bị giảng viên gọi đứng lên. Điểm số cũng dần có tiến triển. Điều đó khiến tôi khấp khởi vui. Một chút tự hào len lỏi, ban đầu chỉ như những đốm lửa nhỏ trong mùa Đông rồi dần dần trở nên lớn hơn và như được thổi bùng...
Mỗi lần như vậy tôi thường dắt Gil Na đi ăn mừng. Con nhóc thích ăn kem, bất kể nóng lạnh. Cái đầu vàng chóe lúc lắc với niềm vui nho nhỏ và miệng cười toe toét như thể đang được ăn món ăn ngon nhất trần. Gil Na nói rằng kem mang lại cảm giác hạnh phúc. Và còn gì tuyệt hơn khi được nhâm nhi từng chút "hạnh phúc" nhỏ nhoi, để rồi cảm nhận nó chậm rãi tan ra trộn lẫn vào từng tế bào. Tôi thích nhìn Gil Na mỗi lần như thế, nhận ra nhóc thật đáng yêu như một vệt nắng vàng ấm áp, rơi xuông trong 1 ngày Đông giá buốt của cuộc đời tôi.
6.Bí mật của sự khởi đầu
Chiều hôm đó Bắc Kinh rất lạnh, lất phất từng bông tuyết rơi. Tôi đứng đợi Gil Na. Lần đầu tiên, nhóc để tôi phải đợi. Hôm ấy, chúng tôi hẹn nhau đi mua sách lúc 5h15. Đã muộn gần 20 phút và tôi thì không ngừng nhìn nháo nhác ra cổng trường.
Chang đang tiến về phía tôi, rất gần, vậy mà tôi chẳng nhận ra cho đến khi cô lên tiếng. Cô hỏi rằng tôi đang đợi ai đó và khen tôi dạo này học hành tiến bộ. Khi Chang đi rồi, tôi đã khựng lại rất lâu. Lần đầu tiên tôi bỗng ngỡ ngàng khi nhận ra mát mình đã thôi kiếm tìm hình ảnh Chang giữa đám đông đúc - điều mà tôi đã luôn làm suốt gần 1 năm qua. Và khi đứng cạnh cô, trái tim tôi cũng không còn lỡ nhịp nữa. Cô đã từng là niềm động lực lớn lao của tôi, tôi cảm ơn cô vì điều đó. Nhưng...
Một hình ảnh khác đã thay thế Chang trong tim tôi, nhẹ nhàng và ấm áp đến độ mãi đến tận bây giờ tôi mới thẩm thấu ra. Người ấy, chứ không ai khác, đã ở bên tôi những tháng ngày tôi lạc lối, giúp tôi tìm đến 1 phần tốt đẹp hơn của chính mình...
Khi tôi đang tự đắm trong phút suy tư, Gil Na đến, lôi trong túi ra 1 vốc hạt dẻ ấm sực, nhét vào đầy tay và túi áo khoác của tôi. Nhóc nói rằng vì chỗ hạt dẻ này mà mới đến muộn. Tôi cú nhẹ cái đầu vàng chóe, hỏi tại sao cứ phải là hạt dẻ? Gil Na ngước ánh nhìn trong veo lên tôi, nói khẽ khàng:"Có thể anh đã quên, nhưng em thì vẫn luôn nhớ kĩ. Ngày Đông hai năm trước, chính anh đã nhét vốc hạt dẻ ấm sực vào tay em khi em đang lạnh buốtngồi đợi ca học tiếp theo ở góc sân trường. Dù lúc đó chúng ta chẳng quen nhau. Em đã rất cảm động. Sau hôm đó, em đã tự nhủ mình nhất định sẽ " đeo bám" anh..." Tôi không để Gil Na có cơ hội nói tiếp, tôi vòng tay ôm cô nhóc ngốc nghếch vào lòng. Vòng ôm chặt như 1 lời cảm ơn chân thành sau rất nhiều tận tâm và cảm thông của Gil Na, những ngày tháng qua...
Mùa Đông Bắc Kinh lạnh buốt. Nhưng tim tôi giờ đã ấp áp vô cùng.



Tác giả: Linh Miêu
Về Đầu Trang Go down
 
LỜI CẢM ƠN CỦA HẠT DẺ
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Truyện mượn của heo con
» Buổi hẹn hò của tụi tui
» Đám cưới của anh TLS và chị ĐĐH
» Tòa Lâu Đài Di Động của Howl's
» Những tật xấu khi yêu của 12 chòm sao nữ

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Our Class :: GIẢI TRÍ :: TRUYỆN-
Chuyển đến