Our Class
Our Class
Our Class
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Our Class

vui lên nào!!
 
Trang ChínhTrang Chính  Sự kiệnSự kiện  PublicationsPublications  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 06. Chỉ gặp khi trời mưa (slmvn)

Go down 
Tác giảThông điệp
DEVIL
mod
mod
DEVIL


Tổng số bài gửi : 206
Đến từ : Trái Đất
nghề nghiệp/sở thích : đọc truyện, nghe nhạc, chơi game, ngủ (ns chung là ăn chơi ngủ nghỉ )

06. Chỉ gặp khi trời mưa (slmvn) Empty
Bài gửiTiêu đề: 06. Chỉ gặp khi trời mưa (slmvn)   06. Chỉ gặp khi trời mưa (slmvn) I_icon_minitimeTue Aug 22, 2017 6:32 pm

Tú bị gọi là “Cậu bé sợ mưa” khi nhất quyết không rời khỏi rạp chiếu phim vì một cơn mưa nhỏ.
Thằng bạn đi cùng cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Chỉ là một cơn mưa nhỏ thôi mà, nó cong chẳng làm ướt tóc mày nữa.
- Nhưng đủ làm ẩm đầu rồi.
- Thế thì sao?
- Thì tao sẽ ngồi đây cho đến khi nào hết mưa.
Thằng bạn nhìn Tú một lúc để xem là nó nói đùa hay nói thật. Tú nói thật. Thế là nó nhún vai.
- Vậy tao về trước. Tao có việc.
Và Tú ngồi đợi một mình trước rạp chiếu phim cho đến khi mưa tạnh hẳn. Tất nhiên, đâu phải có mỗi một cơn mưa ấy. Cũng như chẳng cố tình, nhưng có đến n “thằng bạn – nhân chứng bất đắc dĩ có mặt bên Tú những lúc như thế.

Vậy nên việc tên con trai cao một mét bảy sợ mưa nhanh chóng trở thành một câu chuyện hài hước châm biếm nổi tiếng khắp trường. Cụm từ “Cậu bé sợ mưa” không chỉ dùng để gọi Tú mà còn dùng để ám chỉ bất cứ tên con trai nào bị coi là bánh bèo yếu đuối, vô dụng – mặc dù chẳng có chuẩn nào để đánh giá điều đó.
Tú mặc kệ. Ai muốn nói gì thì nói, trêu chọc như thế nào thì trêu chọc, cậu chẳng thèm thanh minh. Vài hôm nữa chuyện nhạt, rồi cũng chìm xuống thôi. Cậu chẳng hơi đâu phải giải thích với từng người một, kể cả những người không quen biết, rằng từ nhỏ cậu chỉ cần ướt mưa một chút sẽ bị đau đầu và ốm ngay. Tú nhận thấy việc cẩn trọng với sức khỏe của mình chẳng có gì là xấu hổ cả.
Sài Gòn đã vào mùa mưa. Hầu như hôm nào trời cũng mưa, nhiều nhất là buổi chiều. Nhưng cũng có lúc là mưa rải rác cả một ngày. Bầu trời mới xanh đó mà chớp mắt một cái sẽ xám xịt lại ngay, rồi tất cả mọi thứ đều ướt. Tú quyết định đi mua một cái ô. Cậu muốn mua một cái ô đen ấn tượng như trong phim The Amazing Spider-man, nhưng cuối cùng cậu chỉ mua được một cái ô trong suốt. Theo ý kiến cá nhân, cậu thấy nó khá… nữ tính. Nhưng đó là cái ô ổn nhất so với đám chấm bi với cỏ hoa còn lại. Phương tiện di chuyển chủ yếu của Tú là xe buýt nên ô là hợp nhất.
Lần đầu tiên Tú sử dụng cái ô mới cũng là ngày đầu tiên cậu gặp cô gái đó. Một cô gái lạ lùng đến tận bây giờ cậu không hề biết gì, kể cả một cái tên.
Hôm đó trời mưa, nhỏ thôi, rả rích, êm êm như một bản nhạc có rai điệu chậm rãi. Tú đứng dưới cái ô trong suốt, đợi xe để đến lớp học ngoại ngữ buổi chiều. Trạm chờ này không có mái che. Đứng bên cạnh cậu là một cô gái nhỏ nhắn, mảnh dẻ, mặc váy màu xanh lơ, mang giày búp bê. Điểm ấn tượng nhất là mái tóc dài, mảnh, thẳng và suôn như những hạt mưa từ trời xuống. Cô gái cứ đứng thế. Tú cầm cái ô đưa về phía cô gái, che cho khỏi ướt.
- Trời mưa mà bạn không mang ô hay cái gì sao?

Thay vì cảm ơn, cô gái mở to đôi mắt màu nâu nhạt rồi mỉm cười bí ẩn, lắc đầu. Xe buýt đến, ngay lập tức, cậu thu ô lại rồi bước lên. Nhận thấy cô gái không nhúc nhích, cậu ngạc nhiên.
- Bạn không lên xe sao?
Cô gái lắc đầu, vẫn nở nụ cười bí ẩn quái lạ, ở đường này làm gì còn tuyến xe bus nào đâu? Bác tài giục nhanh lên, nên Tú chẳng kịp suy nghĩ nhiều. Cậu đưa ô cho cô gái, rồi chạy lên. Cô gái lạ lùng bật cười, tiếng cười như những chiếc chuông va vào nhau, và tay chào cậu rối rít, trong khi cậu vẫn còn ngẩn người ra. Người gì lạ thế?

Tối, tan buổi học ngoại ngữ, Tú rầu vì trời vẫn mưa. Cậu hơi ân hận vì hành động ga-lăng hồi nãy. Trang đứng cạnh từ bao giờ, mở cái ô màu hồng chấm bi.
- Có muốn đi chung không? 
Tú chưa kịp đáp thì một cậu bạn lạ hoắc đi đến và đưa cho cậu cái ô trong suốt, kèm một mảnh giấy.
- Một người nhờ tôi đưa cái này.- Đúng là ô của cậu. Mảnh giấy ghi “Không phải cậu không thích mưa sao. Lần sau đừng nhường ô cho kẻ xa lạ một cách dẽ dàng như thế. Cám ơn nhé cậu bé!”
Một cô gái xa lạ biết cậu không thích bị ướt mưa, lại gọi cậu là “cậu bé”, chỉ có thể là từ câu chuyện “Cậu bé sợ mưa” mà ra. Không lẽ nào chuyện đó lan đến tận trường khác? Hay cô gái đó học chung trường? Lần đầu tiên, Tú không thể mặc kệ câu chuyện đó như từ trước tới giờ. Tự dưng cậu đỏ mặt. Trang nhìn cậu dò xét
- Sao vậy?
- Trang có nghĩ sợ mưa là chuyện đáng xấu hổ không?
- Không hề, cẩn trọng với sức khỏe của mình thì có gì mà xấu. Ai cũng có những nỗi sợ hãi mà. Tớ sợ những bức tranh vẽ mặt người treo tường, nhất là vào ban đêm. Điều đó gợi tớ nghĩ đến nhũng bộ phim cổ về những ngôi nhà có tục lệ kì quái là lấy đầu người treo lên tường.
Trang tự rùng mình với ý nghĩ vừa thả ra. Tú phì cười rồi vo mảnh giấy ném vào thùng rác. Trang nói đúng, ai cũng có những nỗi sợ hãi, và chẳng phải cậu trước giờ cũng nghĩ đối xử tốt với sức khỏe của mình luôn là điều đúng đắn hay sao.

Tú không gặp lại cô gái đó nữa. Nhưng lạ lùng thay, cậu không quên sự việc ấy đi, mà cậu cứ nghĩ mãi về ngày hôm đó. Cậu chưa từng bị thế này bao giờ.
Nhưng dù có muốn thì cậu cũng chẳng biết đi đâu mà tìm, mà gặp. Tú đã thử điều tra và ở trường cậu không có cô nữ sinh nào như thế. Chỉ có một nơi có thể hy vọng gặp là trạm chờ xe buýt nơi lần đầu gặp cô gái đó thôi. Không hề cố tình đợi, chỉ là thỉnh thoảng cậu nhìn vu vơ xem có gặp lại hình bóng quen thuộc. Mà vẫn không thấy.
- Cậu có bao giờ gặp ai đó một lần và muốn gặp lại chưa? Một người hoàn toàn xa lạ.
- Chưa
- Nhưng nếu có, cậu có tin là có thể gặp lại không? Trang suy nghĩ một chút.
- Nếu có duyên thì sẽ gặp. Nhưng dù sao tớ vẫn tin vào những thứ và những người ở gần mình hơn.
Tú ậm ừ, nhưng tất cả những gì cậu chú ý đến chỉ là “có duyên sẽ gặp”. Phía đối diện, Trang lén nhìn cậu lo lắng. Không hẳn là thân thiết lắm, nhưng cô và Tú cũng chơi cùng nhau khá lâu, chưa bao giờ thấy Tú như thế này. Tự dưng thấy khó chịu. Trang xua đi cảm giác đó bằng cách dùng bút gõ nhẹ vào trán cậu bạn.
- Tập trung. Cậu nói xem, câu này lỗi sai là ở đâu? Tú liếc xuống bài tập.
- Đại từ quan hệ là who chứ không phải what.
- Giỏi
- Đơn giản mà.
Hôm đó Tú về muộn hơn giờ giấc bình thường một chút vì đi ăn bắp xào với Trang. Suốt buổi ăn, Trang say sưa về tập phim cậu ấy thích nhất trong bộ phim Mr.Brain. Trang lúc nào cũng nói nhiều. Đôi lúc Tú thấy khá phiền phức. Nhưng đa số cậu thích nghe Trang kể chuyện. Ví dụ như lần này, cậu chăm chú nghe đến nỗi quên cả ăn. Cái cách Trang kể về một tên sát nhân đã bị treo cổ lại có thể quay về từ cõi chết để giết người thật là rùng rợn.
- Điêu quá, đây là phim trinh thám chứ có phải kinh dị đâu. Người chết làm sao mà giết người được?
- Không tin thì cậu đi mà xem.
Cả hai mải mê tranh luận đến mức không để ý mưa đã lộp độp rơi trên những tán cây. Rồi ào ào. Trang nhăn nhó.
- Tớ quên mang ô rồi.
- Cái ô xấu xí đó để ở nhà đi cho đẹp trời.
- Cái gì???
- Đi chung ô đi.
Nghe thế Trang tự dưng nhoẻn miệng cười.
Hai đứa đi khác tuyến xe buýt nên Tú che cho Trang đến trạm dừng của cô bạn, đến khi xe của Trang đi rồi thì Tú đi bộ ngược lại về trạm của mình. Khi chuyến xe của cậu chuyển bánh, cậu nhìn thấy cô gái kì lạ ở bên dưới. Cô đang nhìn cậu, mỉm cười, vẫy tay chào như quen biết từ lâu lắm. Tú ngoái nhìn lại thêm một lần nữa thì cô đã biến mất.


còn tiếp
Về Đầu Trang Go down
 
06. Chỉ gặp khi trời mưa (slmvn)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» 19. Rồi một ngày đẹp trời nào đó (slmvn)
» 06. Chỉ gặp khi trời mưa (tiếp) (slmvn)
»  02. Nếu cậu là con gái thì rất xinh (slmvn)
» 12. Rồi bụi hồng sẽ nở hoa (slmvn)
» 15. thềm nhà có bồ công anh (slmvn)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Our Class :: GIẢI TRÍ :: TRUYỆN :: Truyện sưu tầm-
Chuyển đến