Our Class
Our Class
Our Class
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Our Class

vui lên nào!!
 
Trang ChínhTrang Chính  Sự kiệnSự kiện  PublicationsPublications  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 04. Dưới tán ô mùa đông (slmvn)

Go down 
Tác giảThông điệp
DEVIL
mod
mod
DEVIL


Tổng số bài gửi : 206
Đến từ : Trái Đất
nghề nghiệp/sở thích : đọc truyện, nghe nhạc, chơi game, ngủ (ns chung là ăn chơi ngủ nghỉ )

04. Dưới tán ô mùa đông (slmvn) Empty
Bài gửiTiêu đề: 04. Dưới tán ô mùa đông (slmvn)   04. Dưới tán ô mùa đông (slmvn) I_icon_minitimeTue Aug 22, 2017 6:08 pm

 Tử Lan là một phù thủy. Thật đấy, chẳng đùa đâu. Bố nó là phù thủy, mẹ nó thì không, và chỉ có mỗi Tử Lan là được thừa hưởng dòng máu phép thuật từ bố. Ngay cả anh trai của nó cũng chỉ là một anh chàng hai mươi tuổi bình thường đi học đại học, mê game, đẹp trai nhưng chưa có bạn gái và chỉ có thể biểu diễn vài trò ảo thuật đơn giản. Ví dụ như anh ấy chỉ có thể lôi ra từ cái mũ một bó hoa nhựa chứ không thể biến cái mũ thành một cái bát sứ màu xanh lơ được.
        Tử Lan không cần phải đi học phép thuật vì khả năng đó là bẩm sinh gia truyền, và nó được bố dạy cho tất cả mọi thứ. Hiện tại thì chưa học hết, mà bố bảo cả đời cũng chưa hết, vì như kiến thức của loài người, kiến thức phép thuật là mênh mông vô tận, con người phải dành cả đời để nghiên cứu và tìm tòi. Bây giờ, Tử Lan mới chỉ nắm hết những điều căn bản nhất, và cố sử dụng khả năng của mình cho thành thạo. Có đôi lúc còn thử sáng tạo nhưng đa phần những thử nghiệm đó đều gây ra thảm họa. Đơn cử như việc mẹ đã cấm nó sử dụng phép thuật trong bếp sau khi làm nguyên một nồi canh cua nóng hổi tự dưng nhảy ra vô số những chú ếch xanh.
        Ngoài ra, có một điểm mà cô nàng phù thủy nhỏ phải ghi nhớ. Đó là không phải lúc nào thích cũng được dùng phép thuật. Vì khả năng của nó còn đang trong giai đoạn phát triển nên rất không ổn định. Nếu sử dụng quá mức cơ thể cho phép thì nó rất dễ bị mệt và buồn ngủ khủng khiếp.
        Dĩ nhiên, mọi người không được phép biết Tử Lan là phù thủy. Theo như bố kể thì phù thủy ở lẫn giữa người thường không phải là hiếm. Dù cho đến giờ thì nó chưa thấy ai, hoặc đã thấy mà không biết vì có nguyên một đạo luật ngăn cấm phù thủy tiết lộ thân phận, trừ một số trường hợp bất khả kháng và phù thủy phải tự chịu mọi trách nhiệm vì hành vi đó. Mà không cần đạo luật đó thì Tử Lan thấy việc tiết lộ mình là phù thủy cho người khác biết thì cũng đâu có hay ho gì lắm đâu.
 
* * *
 
        Cậu ấy xuất hiện trong một chiều mưa tan trường. Người mà còn cách mấy bước chân mới thấy rõ mặt thì Tử Lan đã biết ngay là Duy Anh rồi. Vì nó vẫn hay nhìn cậu ấy, nhiều đến nỗi tưởng chừng có thể nhắm mắt mà vẽ lại ngay cái dáng cao cao ấy. Mấy phút trước nó còn đang rầu rĩ vì mưa xuống đột ngột quá, lại chẳng mang dù. Trông thì mưa cũng chẳng kéo dài lắm đâu, nhưng bụng đói cứ muốn về nhà ngay. Nó đứng dưới mái hiên chờ mưa tạnh, chỉ có một suy nghĩ duy nhất chạy qua đầu là về nhà phải hỏi bố cách hô biến một cây dù từ trong không khí. Vậy mà khi Duy Anh chạy vội vào đây để trú mưa, nó lại mong cơn mưa này dài thêm một chút, và phép thuật kia chẳng tồn tại trên đời. Nước từ trên mái nhà nhiễu xuống thành những vệt dài. Và đột ngột, trên tán bàng nở bung ra một chùm hoa trắng nhỏ. Tử Lan biết là do cảm xúc của mình khiến phép thuật không ổn định. Nó chỉ biết thở phào vì Duy Anh chẳng để ý thấy, và cố bình tĩnh lại.
        Duy Anh học lớp bên cạnh. Lần đầu tiên Tử Lan gặp cậu ấy là vào lần cả hai lớp tổ chức giao lưu. Đến trò chơi đôi thì bốc thăm thành viên của hai lớp thành một đội. Và nó cùng đội với cậu ấy. Duy Anh dễ thương vô cùng. Không hẳn chỉ là vì cậu ấy có mái tóc nâu sậm, hơi xoăn trẻ con và nụ cười tươi mà cả tính cách cậu ấy dường như cũng rất ôn hòa. Cả cái cách cậu ấy nắm vai nó thật chặt để tránh cho nó khỏi ngã nữa.
        Thấy đầu cậu ấy hơi ướt, nó mở cặp lấy ra cái khăn tay.
-         Cậu lau đi. Kẻo ốm.
-         Cám ơn nhé, Pan-xê.
        Một thoáng bất ngờ, Tử Lan chẳng biết nói sao, đến khi nghĩ ra câu mình nên nói thì đã muộn nên nó nhìn ra màn mưa trước mặt. Tử Lan khẽ mỉm cười. Lại thêm một chùm hoa bàng nở bung ra. Hóa ra cậu ấy vẫn còn nhớ.
        Lần hai đứa được xếp chung một đội, cậu ấy có hỏi tên nó, và ngạc nhiên vì cái tên lạ lẫm. Nó vội giải thích Tử Lan không có nghĩa là hoa lan tím, mà là hoa pan-xê. Vì mẹ nó thích hoa pan-xê nhất nên khi biết mình sinh con gái đã quyết định phải đặt tên con theo loài hoa đó. Hoa pan-xê còn có tên khác là Tử La Lan. Nhưng nếu thấy trọn cái tên đó thì nghe hơi quái nên bố rút lại thành Tử Lan thôi.
        Cơn mưa nhanh chóng tạnh dần, như dự đoán ban đầu. Nắng còn chưa ửng lên nhưng hai kẻ trú mưa biết rằng đã đến lúc phải đi rồi. Duy Anh trả lại chiếc khăn tay cho nó, cảm ơn rồi rảo bước đi vội.
        Tử Lan về nhà giặt chiếc khănn cẩn thận, rồi cất luôn vào ngăn kéo. Tối nào cũng lôi ra ngắm một cái, nghĩ vẩn vơ một lúc rồi mới ngủ.
 
* * *
 
        Tùng Bách rời mắt khỏi máy tính, xoa xoa đôi mắt mỏi rồi quay người nhìn cô em gái đang ngồi trên giường mình.
-         Gì đây cô nương? Muốn hỏi hay nhờ vả gì thì nói đi, định ngồi đấy đến bao giờ?
-         Không, em có định hỏi gì đâu. Chỉ sang chơi thôi mà.
        Bách nhíu mày. Biết tỏng định sang nhờ tư vấn cái gì mà còn chối. Cậu nhún vai.
-         Ừ, thôi, không muốn nói thì kệ.
-         Anh hai… - Tử Lan gọi giật lại.
-         Gì?
-         Em hỏi anh cái này nhưng anh không được nói với bố mẹ nhé?
-         Ố? Anh mày ngửi thấy mùi nguy hiểm. Không phải chuyện thường rồi.
        Tử Lan xịu mặt xuống. Bách cười.
-         Mà cũng không sao. Anh mày trước giờ khoái cảm giác mạnh lắm. Nào, chuyện gì, kể đi, anh thề sẽ kín miệng hệt như Hello Kitty nhé.
-         Anh, có phép thuật nào khiến người khác thích mình không?
        Bách hơi giật mình. Cậu nhìn kĩ cô em gái một hồi lâu. Mới hôm nào nó vẫn còn là cô nhóc mít ướt chạy đi mách mẹ mỗi khi bị cậu giật tóc, và có lần nó làm nguyên vạt áo cậu cháy bừng lên khi cậu dí con nhện vào nó. Đó cũng là lần cả nhà phát hiện ra nó có dòng máu phép thuật trong người. Nhưng giờ nó lớn rồi. Đã có những thắc mắc về tình cảm rung động đầu đời rồi đấy.
        Cậu im lặng một chút, ra chiều bí hiểm.
-         Cô hai, cô mới là đứa được thừa hưởng phép thuật của bố mà, hỏi người mù tịt như anh đây làm gì?
        Tử Lan thất vọng. Cô nàng cứ nghĩ sẽ có ai đó giúp cô nàng gỡ mớ rối rắm hiện tại. Ví dụ như ông anh trai quái quỉ này.
-         Anh nghĩ chắc chẳng có đâu. Quan trọng là chân thật thôi. Hiểu không?
-         Chân thật ấy ạ? Nhưng như thế nào mới là chân thật?
-         Chà, cái đấy hỏi mẹ đi nhé.
        Nó nhảy dựng lên.
-         Hỏi mẹ thì có khác nào tự khai đâu?
 
* * *
 
        Nói là nói thế nhưng hôm sau Bách cũng rỉ tai cô em gái cách làm bùa yêu. Đó là lấy một vật có liên quan đến người mình thích rồi đặt một quả táo lên. Táo là loại trái cây ma thuật, kì diệu lắm, Tử Lan cũng hay ăn táo để phép thuật được phát triển ổn định. Bùa yêu trông đơn giản thế nhưng hiệu quả lắm. Nữ thần Venus sẽ cầu phúc cho tình yêu đó đơm hoa kết trái.
        Nghe cứ thấy khó tin, nhưng vì anh ấy cứ khăng khăng đã phải xông pha mạo hiểm đọc trộm sách của bố mới có. Thậm chí lấy luôn bằng chứng sống là bố cũng áp dụng bùa này với mẹ, thế nên mới lấy được mẹ, và cả bố lẫn mẹ sống rất hạnh phúc đến giờ nên nó làm theo răm rắp.

(Còn tiếp)
Về Đầu Trang Go down
 
04. Dưới tán ô mùa đông (slmvn)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Our Class :: GIẢI TRÍ :: TRUYỆN :: Truyện sưu tầm-
Chuyển đến