Our Class
Our Class
Our Class
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Our Class

vui lên nào!!
 
Trang ChínhTrang Chính  Sự kiệnSự kiện  PublicationsPublications  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 04. Dưới tán ô mùa đông (tiếp) (slmvn)

Go down 
Tác giảThông điệp
DEVIL
mod
mod
DEVIL


Tổng số bài gửi : 206
Đến từ : Trái Đất
nghề nghiệp/sở thích : đọc truyện, nghe nhạc, chơi game, ngủ (ns chung là ăn chơi ngủ nghỉ )

04. Dưới tán ô mùa đông (tiếp) (slmvn) Empty
Bài gửiTiêu đề: 04. Dưới tán ô mùa đông (tiếp) (slmvn)   04. Dưới tán ô mùa đông (tiếp) (slmvn) I_icon_minitimeTue Aug 22, 2017 6:10 pm

* * *
 
        Chẳng biết có phải là vì quả táo để trên chiếc khăn tay đã phát huy tác dụng hay không mà thi thoảng, những khi nhìn Duy Anh và bị cậu ấy bắt gặp thì cậu ấy mỉm cười chào nó. Hôm Tử Lan xuống phòng giáo viên lấy tài liệu ôn thi cho cả lớp thì cũng gặp cậu ấy ở đó. Duy Anh tự nguyện ôm giùm chồng giấy giùm nó lên cầu thang. Và cậu ấy bắt chuyện nói với nó vài ba câu nếu có gặp nhau. Lần nào Duy Anh cũng gọi nó là Pan-xê.
        Những ngày đầu Tử Lan vui lắm. Đến mức cứ hát líu lo suốt cả ngày. Nhưng rồi dần dần, một nỗi hoang mang bé nhỏ cứ len lỏi. Liệu những quan tâm dịu dàng đó chỉ là do nữ thần Venus bắt cậu ấy phải làm thế, chứ thực ra cậu ấy chẳng muốn làm thế thì sao?
        Thế là đồ giả à?
 
* * *
 
        Đêm khá khuya, Tử Lan leo lên mái nhà ngồi, rồi nằm ngửa mặt lên trời. Ở vị trí này nó có thể nhìn thấy bầu trời sao lấp lánh xinh đẹp trên đầu. Tưởng như vươn tay lên là hái được chúng cho vào túi. Gió thổi mát rượi. Nó cứ ở đó một lúc lâu, cho đến khi chú mèo Trăng Khuyết nhảy phốc lên đùi làm nó giật mình. Con mèo kêu lên một tiếng uể oải rồi nằm luôn ở đó.
-         Mày làm tao giật mình đấy.
        Con mèo chẳng thèm nhúc nhích lấy dù là nửa cái tai. Nó lúc nào cũng trịch thượng một cách buồn cười như thế.
        Tử Lan lại nằm xuống.
-         Trăng Khuyết, mày có bao giờ bắt buộc người ta yêu thương mình chưa? Nếu có ý định đó thì thôi đi nhé, chẳng nên đâu. Buồn lắm.
-         Giờ mới biết thế hả? Lần trước anh đã chẳng cảnh báo rồi còn gì.
        Lần thứ hai bị giật mình. Nhưng lần này Tử Lan chẳng buồn nhổm dậy.
-         Anh hai xấu tính. Em đang nói chuyện với Trăng Khuyết mà anh nghe lén.
-         Anh mày đâu có điên đi nghe người nói chuyện với mèo. Lên mang cho cô nương cái này thôi.
        Bách leo lên mái nhà, đưa ra một cái bánh chocolate.
-         Thôi, em không ăn đâu, sợ mập lắm.
-         Biết ngay. Bởi thế có món ăn sơ-cua đây.
        Cậu chàng nhe răng cười, ném cho cô em gái một quả táo đỏ au ngon lành. Tử Lan vụng về chụp lấy, và vì nhổm dậy đột ngột nên làm Trăng Khuyết giật mình. Nó nhảy phốc qua một bên, lừ mắt nhìn hai anh em rồi lại nằm thiu thiu ngủ.
-         Này, anh mày lên đây kể cho mày nghe một sự thật đây.
        Tử Lan đưa quả táo lên cắn một miếng to.
-         Thực ra lần trước anh trêu thôi. Chứ chẳng có phép thuật nào khiến người ta thích nhau hay ghét nhau đâu. Bố lấy được mẹ vì bố đã trồng cây si mẹ đủ lâu và đủ can đảm nói “I love you” lẫn “Will you marry me” đấy cô nương ạ.
        Tròn mắt, rồi chớp chớp, rồi nó lấy hết sức bình sinh đấm vào vai ông anh quái quỷ một cái. Tức gì đâu. Nhưng mà nhẹ nhõm.
 
* * *
 
        Nắng được mấy ngày thì trời lại mưa. Vẫn là những cơn mưa nhỏ. Hình như cứ mùa này thời tiết nó lại thế. Trời mưa thế này thì mát thật, cũng dễ thương lắm, thậm chí là quên mang ô thì trông mưa tạnh cũng thú vị.
        Sáng nay ra khỏi nhà, trông màu trời xám xám ngái ngủ, Tử Lan đã nhủ thầm là phải mang dù theo. Nhưng rồi mải la ó vì bị anh Bách cướp mất quả táo buổi sáng nên quên bẵng đi mất. Thế là bây giờ lại phải đứng dưới mái hiên chờ mưa tạnh. Nó khe khẽ hát.
        Duy Anh bất ngờ xuất hiện, với một cây dù màu xanh lơ. Màu nó thích.
-         Tớ có thể cho cậu đi nhờ ra bến xe buýt, pan-xê!
        Và rồi cậu ấy mỉm cười. Tự dưng nó thấy vui vui. Dù có hơi hồi hộp một chút nhưng Tử Lan cũng đứng cùng cậu ấy dưới tán dù, cố tỏ ra bình thản. Vì chiếc dù vốn dĩ chỉ cho một người dùng nên nó khá nhỏ cho cả hai người. Tử Lan không dám đứng gần cậu ấy quá, vì sợ tim mình sẽ như tiếng trống trong một ban nhạc rock mất.
        Duy Anh chậm rãi cất tiếng.
-         Uhm, pan-xê, cậu có thể đứng gần mình một chút không?
-         Hả? – Tử Lan hốt hoảng, lúng túng, đỏ mặt. – Cậu…cậu…nói gì cơ?
-         Mình nói là đứng gần mình một chút. Ướt hết rồi.
        Sao mà giọng cậu ấy bình thản thế nhỉ? Chẳng có vẻ gì là bối rối như nó cả.
        Quả thật là vì cậu ấy đã nghiêng dù về phía nó nên một bên vai trái của cậu ấy đã bị ướt.
-         Mình xin lỗi.
        Và nó vội vàng đứng gần hơn. Trong một thoáng, nó có cảm giác tay của hai đứa chạm nhau. Từng nhịp chân cứ đều đều theo nhịp mưa rơi. Hai đứa chẳng nói gì cả. Mãi đến khi đến trạm chờ, Duy Anh mới hỏi nó một câu nhưng chẳng nhìn vào mắt nó.
-         Pan-xê có thích xem phim vào cuối tuần không?
-         Hả? Ừ. Có.
-         Vậy cuối tuần này rảnh không?
-         C..có.
-         Đi xem phim với mình nhé?
-         Sao cậu không rủ người khác?
        Hỏi xong rồi Tử Lan mới thấy mình vô duyên. Nó luôn miệng mắng mình ngốc nghếch trong đầu. Duy Anh trông cũng có vẻ bối rối.
-         Thì…tại… Mình thích đi xem phim với cậu hơn. Cô bạn có cái vẻ ngơ ngác rất ngộ, hay cười vu vơ mà mình đã để ý vào lần đầu tiên khi thấy bạn ấy ngủ gật trong thư viện nữa. Bên cạnh một cuốn truyện cổ Andersen.
        Tử Lan vẫn nhớ. Đó là chuyện xảy ra hồi đầu năm rồi. Hôm đó không rõ là nó đã dùng phép thuật vào chuyện gì nhưng thực sự rất mệt nên đã trốn vào thư viện ngủ một chút. Hóa ra nó hay nhìn cậu ấy, nhưng đâu hay cậu ấy cũng nhìn nó. Chỉ là đến bây giờ chúng mới giao nhau thôi.
        Trước khi leo lên xe buýt, Tử Lan thu hết can đảm nói.
-         Duy Anh nè, sau này cậu đừng cười nhiều nữa nhé!
-         Hả? Gì cơ?
        Tử Lan nhoẻn miệng cười.
-         Vì mỗi khi cậu cười tự dưng tớ thấy bối rối lắm.
        Và nó vội quay mặt đi, chạy thật nhanh lên xe, không dám nhìn lại phản ứng của cậu bạn. Chuyến xe buýt lao đi. Ngồi trên xe, Tử Lan vẫn cảm thấy những ngón tay của mình đang run rẩy. Tim vẫn đập thình thịch. Nhưng cảm giác rất rộn ràng.
 
* * *
 
        Trên hiên nhà, trong ánh sáng của một ngày hửng nắng, là một chậu hoa pan-xê xinh xắn kèm một tấm thiệp, và một chiếc vé xem phim. Tấm thiệp nhỏ chép lại một bài thơ.
“Ta gửi cho người vào dịp đầu năm
Những đóa pan-xê
Vàng rực như tia nắng, tím ngắt như trời đêm
Những đóa hoa nhớ nhung
Và hãy gửi trở lại ta một ý nghĩ của người
P/S: Đừng quên giờ hẹn nhé, Pan-xê!”
        Tử Lan không thể ngăn mình nở một nụ cười. Và đột ngột, những nụ hoa chưa kịp nở đột ngột bung ra, khoe sắc bên cạnh những bông đã nở rồi. Những bông hoa vàng, đỏ và tím làm rực sáng cả chậu cây nhỏ.
        Đứng ở bệ cửa sổ theo dõi nãy giờ, Bách phá ra cười to. Nhưng chẳng kịp để ông anh trai quỷ quái kịp nói điều gì trêu chọc, cô phù thủy nhỏ đã ôm chậu hoa chạy về phòng, không quên chống chế với đôi má đỏ bừng.
-         Thì em đang học phép làm cho hoa nở mà.
 
                                                                                                            (Nguồn:Fuyu)
Về Đầu Trang Go down
 
04. Dưới tán ô mùa đông (tiếp) (slmvn)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Our Class :: GIẢI TRÍ :: TRUYỆN :: Truyện sưu tầm-
Chuyển đến