Black night Admin
Tổng số bài gửi : 206 Age : 20 Đến từ : Sao Thủy nghề nghiệp/sở thích : mk thích cây cối, đọc truyện và nghe nhạc
| Tiêu đề: HÔM NAY, TÔI ĐÃ HỌC CÁCH YÊU BẠN Sun Aug 20, 2017 2:09 pm | |
| Bạn trông lúc nào cũng bục bội.Có lẽ bạn là một trong những người thô lỗ nhất mà tôi từng gặp. Khi tôi lại gần,bạn quay đi và giả vờ như không thấy tôi.Cho đến khi nào bạn muốn thì bạn mới quay lại. Tôi đã cố đến 1000 lần để làm bạn mỉm cười và bạn đã cố đến 1000 lần để không cười. Chỉ nghĩ đến việc bắt buộc phải nói chuyện với bạn là tôi đã phát hoảng.Tôi thậm chí đã nhĩ rằng mình lên tới vào những giờ khác trong ngày,nhưng rồi phát hiện ra là lúc nào cũng thấy bạn ở đó. Vẻ lạnh lùng khó khăn trên khuôn mặt bạn vẫn không thay đổi,dù là vào ngày nào trong tuần,giờ nào trong ngày,hoặc thậm chí la mùa nào trong năm. Một câu "Chúc bạn một ngày tốt lành!" của tôi sẽ được đáp trả bằng tiếng thở dài. Câu "Xin chào,hôm nay cậu khỏe không ?" luôn được bạn đáp:"Tôi vẫn thế". Tôi đã bỏ cuộc.Tôi phát bực vì bạn.Tôi đã làm gì ảnh hưởng đến bạn chứ ? Việc duy nhất tôi làm là tới trung tâm thể thao để tập ngoài giờ lên lớp( vốn đã đủ căng thẳng rồi! ). Và bạn là một nhân viên lễ tân khó ưa, tới mức tôi tự hỏi tại sao người ta lại để cho một người như bạn làm ở vị trí đó. Tôi thậm chí đã nghĩ đến việc than phiền với quản lý trung tâm. Nhưng cho rằng bạn có thể chỉ chạc tuổi tôi, và đang làm thêm ngoài giờ học để kiếm tiền nên tôi lại thôi. Mặc dù đã vài lần tôi băn khoăn rằng bạn đi học vào giờ nào... Cuối cùng, tôi quyết định rằng bạn chính là bạn, không thể thay đổi được, và tôi càng không thể khiến bạn thay đổi. Bạn, như người ta vẫn nói, là một thực tế của cuộc sống. Một thực tế khó khăn một chướng ngại vật mà tôi phải chấp nhận và vượt qua, Thế rồi một ngày tôi phát hiện ra mình hành động cũng giống như bạn. Và chính bạn lại khiến cho tôi biết rằng mình cần dừng lại. Ngày hôm đó, tôi gặp nhiều chuyện bực mình. Tôi cảm thấy trống rỗng, khó chịu. Nên tôi cho phép mình đáp trả cái thái độ lạnh lùng, cáu bẳn của bạn bằng vẻ giận giữ và lạnh nhạt tương tự. Thế mà ngày hôm, đó bạn lại chọn cách lên tiếng trước với tôi. Tôi lại gần quầy lễ tân và bạn hỏi: - Bạn ổn chứ ? Tôi bất ngờ đến sững người. Tôi thực sự có thể cảm thấy cả khuôn mặt mình như đang nghệt ra, mắt như đang nhướn lên và chuẩn bị có một phản ứng tự vệ. -Tôi có ổn không ấy à ?-Tôi hỏi, vẫn không thể tin được. -Đúng- Bạn đáp -Bình thường bạn rất vui tươi và hoạt bát cơ mà. Tôi đứng như trong mơ, băn khoăn không biết chuyện gì đang xảy ra. Bạn nhìn tôi và bảo : -Tôi chờ bạn tới đây mỗi ngày để tinh thần được phấn thêm một chút, có nhiều hy vọng thêm một chút, để có thể nhìn thấy niềm vui trong chính cuộc sống của bạn. Mẹ tôi bị bệnh tiền thuốc phải lo là một khoản không nhỏ. Tôi phải nghỉ học rồi, ở nhà thì có rất nhiều việc phải chi tiêu nên tôi làm việc ở đây 12 tiếng mỗi ngày. Mấy tháng trước, bố tôi đã bỏ đi, và cách đây ba tuần, bác sĩ bảo mẹ tôi phải mổ càng sớm càng tốt, mà đến bây giờ mẹ tôi vẫn chưa thể mổ... Tôi không nói được lời nào. -Thế mà hôm nay bạn vào đây và rất khác với mọi khi, bạn gặp chuyện gì không vui à ? Tôi thực sự đã xin lỗi bạn. Tôi thực sự chưa bao giờ coi bạn là gì hơn một nhân viên lễ tân. Tôi cho rằng một nhân viên lễ tân phải luôn mỉm cười và nhiệt tình với khách. Tôi chưa bao giờ cố hiểu rằng đằng sau khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn cũng là những nỗi đau cá nhân, những thử thách và mất mát trong cuộc sống. Như bất kỳ ai cũng có thể gặp phải. Tất nhiên, bạn, cũng như mọi người, đều nên học cách riêng rẽ công việc và việc riêng, nhưng đôi khi cuộc sống có quá nhiều tổn thương, và bạn phải chấp nhận như chấp nhận mặc một chiếc áo xấu vậy. Nó vẫn vừa, nhưng chẳng ai muốn nó cả. Biết về cuộc sống của bạn, tôi bắt đầu nhìn bạn bằng đôi mắt khác, đôi mắt của tình yêu. Tình yêu không chỉ là một mối quan hệ lãng mạn. Tình yêu là lòng cảm thông . Tình yêu là sự nhân hậu. Tình yêu là nhìn vượt qua vẻ bên ngoài và vượt qua cả những nỗi đau. Hôm nay tôi đã học được cách yêu bạn. Và học được cách yêu cả chính cuộc sống của mình. THỤC HÂN (Dịch) | |
|